Thiên Vương Anh Hùng Truyền Kỳ Truyện

 

Thiên Vương anh hùng truyền kỳ truyện : bởi BHD2

Mở đầu :

Ngày xuân du bước Động Đình hồ
Dõi mắt khơi xa sóng mấp mô
Lất phất dưới mưa hàng liễu rủ
Lập lờ trong gió cánh buồm thơ
Thanh Loa rèn luyện lòng thêm vững
Kim Tống phân tranh chí chẳng mờ
Một ngựa một thương nào khiếp sợ
Anh hùng vùng vẫy chốn huyền cơ ...

Chương I :

Hồi 1 : Gia đình Cổ lão Thái


Ba lăng huyện vốn là một trấn nhỏ nằm ven bờ Động Đình hồ. Tích xưa kể rằng, ngày ấy Ba Lăng huyện còn hoang sơ lắm. Dân chúng ở đây chủ yếu là sống nhờ vào nghề đánh bắt thuỷ sản. Cuộc sống sinh nhai vốn dĩ đã khó khăn, lại thêm nạn trộm cướp liên miên khiến dân chúng luôn sống trong cảnh lo sợ. Tống triều thì ngày càng hủ bại, quan quân chỉ lo vơ vét của cải, giặc giã nổi lên như ong bởi thế mà dân tình loạn lạc, lầm than không sao kể xiết...

Tương truyền trong thời loạn lạc đó có một vị tướng quân bất mãn với triều đình đã rút quân ra đóng tại Thanh Loa đảo chống đối lại triều đình. Nhưng ngay khi thế lực của họ đang dần lớn mạnh thì triều đình đã cử Đại tướng Nhạc Phi đi dẹp loạn. Kết quả là toàn bộ quân đội trên Thanh Loa đảo bị quét sạch. May thay, người con gái duy nhất của vị tướng quân đó do được nuôi dưỡng ở một nơi xa mà thoát chết. Sau khi biết tin cha mình bị giết nàng đã trở về tập họp những người sống sót quyết chí gầy dựng lại sự nghiệp của cha mình và rồi... Thiên Vương bang ra đời kể từ khi đó. Bang chủ chính là cô con gái của vị tướng quân yểu mệnh - Dương Anh.

Thiên Vương bang quy củ nghiêm ngặt, lấy việc hành hiệp trượng nghĩa làm đầu. Nhờ đó mà dân quanh vùng Động Đình hồ được an cư lập nghiệp. Dưới sự lãnh đạo tài tình của Bang chủ Dương Anh, Thiên Vương bang nổi lên sánh ngang cùng với Cái bang thường được võ lâm ca ngợi gọi là Nhị Bang.Thiên Vương đệ tử dũng mãnh vô song, võ công và tài trí đều xuất chúng. Võ công của Thiên Vương bang lấy sức mạnh làm căn bản và chia ra làm ba đường chính là Chuỳ pháp, thương pháp và đao pháp. Mỗi một loại võ công tựu chung đều rất lợi hại, nhân sĩ trong Võ lâm không ai không nể sợ...

Dưới sự bảo hộ của Thiên Vương bang, kể từ đó Ba Lăng huyện trở lên trù phú, nghành nghề đánh cá phát triển rộng rãi. Đệ tử Thiên Vương bang rất được coi trọng. Các trai làng đến tuổi trưởng thành thường mong muốn được gia nhập vào trong Bang. Nhưng bang quy Thiên Vương bang cực kỳ nghiêm ngặt, hễ muốn gia nhập bang thì phải trải qua rất nhiều thử thách khó khăn. Vì vậy đệ tử Thiên Vương bang không nhiều ...


***********

Một ngày đầu thu, khi bầu trời còn chưa hửng sáng. Nhà Cổ lão thái đã nhộn nhịp ánh đèn. Chả là theo dự đoán của Cổ lão thái thì tiết trời hôm nay rất tốt cho việc đánh bắt. Lão cùng đứa con trai độc nhất là Hiệp Khách Hành chuẩn bị lưới, đọi... từ rất sớm đặng mong kiếm chác một mẻ để lấy tiền đút lót cho mấy tên đệ tử Thiên Vương hòng giúp hắn sớm được gia nhập Thiên Vương bang. Từ trong nhà tiếng Cổ lão thái vọng ra :
- Xú tử ! Lần này ngươi phải kiếm thật nhiều cá vào đấy ! chứ không đừng vác mặt về đây !
Tiếng Hiệp Khách Hành phản đối vang lên :
- Gia gia ! con đã bảo là đừng gọi con là xú tử mà ! Nhỡ Doanh Doanh mà nghe thấy thì con xấu hổ chết mất ...
Hiệp Khách Hành chưa kịp dứt lời thì bên ngoài đã vọng vào một âm thanh dịu dàng, trìu mến :
- Hành ca ca ! muội chuẩn bị cơm nước cho ca ca rồi đây !
Cổ lão thái Hiệp Khách Hành cùng nhìn ra phía ngoài cửa. Một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng muốt. Nàng có đôi mắt hơi nhỏ một chút. Cái miệng của nàng khẽ vêu lên, điểm tô trên đó là nốt ruồi rất duyên. Nàng chính là Tiêu Doanh Doanh mà Cha con Cổ lão thái vừa nhắc đến. Hiệp Khách Hành nhỏ nhẹ :
- Huynh khiến muội phải vất vả ! huynh thật áy náy ...
Hiệp Khách Hành chưa dứt lời thì đã chạm phải ánh mắt dàn dụa tình cảm của Doanh Doanh khiến con tim chàng như se lại. Cổ lão thái đằng hắng lên một tiếng :
- Hừm ...
Hiệp Khách Hành khẽ giật mình, vội vàng nhận lấy giỏ thức ăn rồi đi thẳng ra ngoài thuyền. Nhìn theo dáng đi chênh chếch giống như bóng hoàng hôn của buổi chiều tà soi lên mấy gốc đa ngoài đình của Hiệp Khách Hành, Cổ Lão thái dặn dò :
- Xú tử ! Nhớ đi mau về sớm không thì trễ mất chuyện đó ...
Tiêu Doanh Doanh cũng với theo :
- Ca ca đừng để muội phải đợi lâu nhé ...
Doanh Doanh chỉ nói được đến đó thì đã thấy bóng của Hiệp Khách Hành nhoà đi... liệu có phải do sương sớm hay là do trời vẫn còn tối ? điều này chỉ có nàng hiểu mà thôi ...

--------------------

Luận truyện : Vậy là chàng trai Hiệp Khách Hành đã lên thuyền ra trận í quên ... lên thuyền đi đánh cá. Không biết chuyến đi này có suôn sẻ như ý muốn của cha con chàng không ? Quan hệ của Hiệp Khách Hành và Tiêu Doanh Doanh như thế nào ? ... mời các bạn theo dõi tiếp

Hồi thứ hai : Một chuyến phiêu lưu
Động Đình hồ vào sớm thu thật là đẹp. Trên con đường dải sỏi dẫn từ trong trấn ra đến bến cá rặt một màu xanh của liễu. Hiệp Khách Hành ra đến bến cá thì ngoài đó đã tụ tập không dưới hai chục người. Hiệp Khách Hành vẫn còn đang mơ màng chuyện xảy ra hồi sáng thì chợt bừng tỉnh vì một cái vỗ vai thật mạnh kèm theo tiếng oang oang từ phái sau :
- Êh ! Làm gì mà thất thểu thế cha nội !
Hiệp Khách Hành giật mình quay lại thì thấy một hán tử to cao vạm vỡ. Hắn có làn da đen rám, khuôn mặt vuông vức trông rất có khí chất. Ngoại trừ vết thẹo dài ở bên má trái khiến cho hắn có một dáng vẻ dữ tợn khác thường. Hiệp Khách Hành thoáng nhìn hắn khinh khỉnh :
- Cái tên kyngenghe này ! Ngươi không ở nhà với mẹ ra đây làm gì ?

Thì ra hán tử vừa đến có tên là kyngenghe. Vốn hắn xuất thân từ một gia đình có quyền thế ở huyện Ba lăng này. Cha hắn nguyên là một trong Thập đại Thuỷ đạo thống lĩnh của Thiên Vương bang danh xưng Huyết Chiến Tứ Phương Hoaikhong chuyên phụ trách việc tiếp đón đồng đạo giang hồ tại Ba lăng huyện. kyngenghe có ngoại hình giống cha đến bao nhiêu thì tính cách của hắn lại ngược lại với cha hắn bấy nhiêu. Kể từ khi xuất đạo đến nay, HoaiKhông chưa một lần chiến bại. Với cây Nhạn linh thương trong tay, HoaiKhông là nỗi khiếp đảm dành cho những kẻ yếu bóng vía mà ham thích làm đạo tặc quanh vùng Động Đình hồ.

kyngenghe nghe Hiệp Khách Hành chế giễu, hắn tức lắm tuy nhiên ngay lập tức hắn đổi sang sắc mặt hồ hởi :
- Khách Hành ca đừng giận ! Hôm nay đệ theo cha sang Thanh Loa đảo. Huynh có muốn đi cùng không ?
Hiệp Khách Hành vừa nghe hết lời, hai mắt liền sáng lên như điện xẹt. Hắn cố trấn tĩnh mà xua tay bảo với kyngenghe rằng :
- Cha ngươi là cái thá gì mà lên mặt ! Ta có đường ta đi, chẳng cần phải theo ngươi ! Hừ ...
Nói xong Hiệp Khách Hành chẳng chờ kyngenghe trả lời liền xoay người đi thẳng ra bến cá mặc cho hắn đang thộn mặt ra vì ngạc nhiên. Điều này cũng đúng thôi, hắn sinh ra trong một gia đình quyền thế, hắn đâu hiểu được cái tự ti của mấy tên nhà nghèo mà sĩ diện cao như Hiệp Khách Hành. kyngenghe cảm thấy hình như mình vừa mất một cái gì đó nên trong dạ ức chế vô cùng. Từ bé đến giờ hắn chỉ quanh quẩn quanh nhà và người bạn thân duy nhất của hắn chính là Hiệp Khách Hành. Hồi nhỏ bọn hắn thân thiết bao nhiêu thì khi lớn lên lại càng trở nên lạnh nhạt bấy nhiêu. Ngày đó, Hiệp Khách Hành, hắn và Tiêu Doanh Doanh thường chơi với nhau và được dân làng quanh trấn gọi là Ba Lăng tam quỷ vì nhưng trò nghịch ngợm tai quái. Hắn thẫn thờ một lúc rồi bất chợt nhanh chân chạy theo Hiệp Khách Hành...


**********

Xưa có câu : " Động Đình mây trắng nước trong - Lơ thơ liễu rủ thong dong gió vờn" để tả cảnh mùa thu tuyệt đẹp của Động Đình Hồ. Ngoài bến giờ đã xuất hiện thêm một ít dân chài nữa. Thuyền bè chen nhau trên bến, cái nọ đan cái kia trông thật đầm ấm. Hiệp Khách Hành vừa ra đến bến liền liếc mắt nhìn sang phía tả. Ở đó đã neo đậu sẵn một chiếc thuyền lớn, phu thuyền đi lại tấp nập. Trên thuyền có Bang kỳ của Thiên Vương Bang uy dũng vô song. Hiệp Khách Hành nhìn theo hướng bang kỳ mà trong lòng rộn lên những cảm xúc khó tả. Hắn đứng tần ngần một lúc lâu rồi khẽ chặc lưỡi một cái quay đi. Sau khi chào hỏi một số người quen Hiệp Khách Hành liền nhanh chóng cất vó ra hồ đánh bắt.

Như thường lệ, khi con thuyền đi được hơn một nửa dặm Hiệp Khách Hành vội ra mui thuyền tranh thủ làm lễ cầu may mắn. Hiệp Khách Hành đứng dạng chân ngang vai rồi nhẹ nhàng xuống tấn. Nhìn từ xa, dáng chàng giống như một con cò đang rỉa cánh. Hiệp Khách Hành ngước lên trời thật lâu, miệng lẩm bẩm liên hồi trông chẳng khác gì một tay thầy cúng chuyên nghiệp. Sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, Hiệp Khách Hành nhanh chóng thả vó. Đôi tay của chàng thoăn thoắt, từng lọn lưới được thả đều đặn và chính xác. Đương lúc đó, Hiệp Khách Hành phát hiện ra có tiếng tiêu vọng đến. Chàng dừng tay lưới dỏng tai lên nghe ngóng. Tiếng tiêu mỗi lúc một gần, nghe thật ảo não. Lại chặc lưỡi cái nữa, bỏ mặc mọi sự Hiệp Khách Hành chăm chú vào việc thả lưới...

Bỗng "xuỳnh" một tiếng kinh thiên. Hiệp Khách Hành cảm thấy trời đất như chao đảo trong chốc lát. Khi định thần lại thì chàng đã thấy mình chìm dưới đáy hồ. Với bản năng của một thuyền chài chính hiệu, Hiệp Khách Hành bình tĩnh ngoi lên mặt hồ xem chuyện gì xảy ra... Tuy nhiên, chưa kịp ngoi lên khỏi mặt nước Hiệp Khách Hành liền cảm thấy có một vật gì rất nặng víu vào chân mình. Chàng hoảng hốt quay lại. "Ối trời ! lại là tên công tử bột kyngenghe ! Sao hắn lại ở đây ?" Hiệp Khách Hành ngạc nhiên nghĩ thầm trong đầu. Thì ra kyngenghe nhân lúc Hiệp Khách Hành ngơ ngẩn đứng nhìn chiến thuyền của Thiên Vương bang, hắn đã bỏ thuyền của cha mà trốn lên thuyền của chàng. Hắn chỉ định nhân lúc trên thuyền sẽ hỏi rõ việc Hiệp Khách Hành đỗi xử với hắn như vậy. Có nằm mơ hắn cũng chẳng ngờ mình lại tự mang hoạ vào thân như thế này.

Hiệp Khách Hành duỗi mạnh một cái đạp trúng ngay đầu của kyngenghe rồi tranh thủ ngoi nhanh lên mặt nước. Vừa kịp ngoi lên Hiệp Khách Hành đã thét lên kinh hoàng. Trước mặt hắn là một chiến thuyền rất lớn, lớn đến nỗi mà trong đời hắn chưa được nhìn thấy một chiếc như thế bao giờ. Xung quanh mặt nước phía dưới chiến thuyền, gần hai chục xác chết nổi lềnh phềnh trông rất kinh khiếp... Cùng lúc đó một tiếng hét kinh hãi quen thuộc khác cũng vang lên bên tai hắn ...

-----------------

Luận Truyện : kyngenghe có tìm hiểu được tại sao Hiệp Khách lại khách sáo với mình không ? Chuyện gì đã xảy ra ở trên hồ ? Tính mạng của Hiệp Khách Hành kyngenghe sẽ ra sao ? Mời các bạn theo dõi tiếp
 
Hồi thứ ba : Ngũ độc giáo
Hiệp Khách Hành nghe thấy tiếng thét còn có phần lớn gấp nhiều lần mình thì cũng không thèm giật mình. Vì tiếng thét đó ngoài tên kyngenghe ra thì còn ai nữa. Hiệp Khách Hành không quay mặt lại, tiện tay trái vung ra gõ một nhát vào đầu kyngenghe kêu cái "bốp". Thế nhưng tên kyngenghe lại chẳng tỏ ra đau đớn hay giận dữ. Ngược lại hắn còn lao đến ôm chặt cánh tay của Hiệp Khách Hành, còn miệng thì kêu lên :
- Hiệp Khách ca cứu đệ ! đệ sợ quá ! hu hu ...

Hắn vừa nói vừa khóc rống lên. Hiệp Khách Hành tuy cũng sợ lắm nhưng vốn là một người có tâm tính nên chàng liền lấy lại bình tĩnh ngay. Chàng nhìn về phía chiến thuyền suy nghĩ một lát rồi nạt kyngenghe :
- Tên công tử bột ! Ngươi mà gào lên nữa là ta cho ngươi uống no nước ...
kyngenghe nghe dọa sợ quá im re. Hiệp Khách Hành thấy hắn nghe lời liền nhẹ giọng lại :
- Giờ hãy im lặng và theo ta bơi đến chiếc thuyền kia xem sao ?
kyngenghe mím chặt đôi môi tái đi vì lạnh gật đầu. Hiệp Khách Hành và kyngenghe bơi đến gần chiến thuyền. Đến nơi, Hiệp Khách Hành dừng lại quan sát động tĩnh thì nghe thấy trên bong có rất nhiều tiếng binh khí va chạm. Chàng quay lại nói với kyngenghe :
- Hãy theo ta !
Dứt lời bám vào dây leo lên thoăn thoắt. kyngenghe sợ lắm nhưng cũng đành phải theo sau. Cả hai vừa đến mép thuyền thì trên thuyền tiếng binh khí va chạm đột nhiên tắt lịm. Nhưng tiếp ngay sau đó là một tiếng rú thảm thiết vang lên "áhh...". Thế là chẳng ai động đến, tên kyngenghe sợ hãi buông tay khỏi dây leo rơi xuống nước kêu cái "bùm" rõ lớn. Hiệp Khách Hành cũng hoảng theo nhưng may mà chàng còn bám lại được. Ở bên dưới, kyngenghe vừa ngoi lên mặt nước đã thét lên :
- Gia Gia, gia mẫu cứu ... cứu hài nhi ...
Trên chiến thuyền một tiếng quát như sấm dậy vang lên :
- kyngenghe nhi !
Hiệp Khách Hành chỉ thấy mắt hoa lên, một bóng người mặc giáp đội kim khôi nhanh như chớp lướt qua mặt chàng lao xuống dưới mặt nước. Hiệp Khách Hành hai mắt trố ra nhìn. Bóng người đó lao xuống chưa chạm mặt nước đã kịp xách gáy kyngenghe thi triển công phu "Bích hổ du tường" leo trở lại bong thuyền. Hiệp Khách Hành nhìn thấy công phu đẹp mắt quá thì reo lên :
- Hảo công phu !
Đồng thời buông hai tay ra vỗ đôm đốp. Nhưng chàng quên một điều... thế là cá ơi về với nước nhé. Một tiếng "bủm" tiếp tục vang lên. Hiệp Khách Hành quá bất ngờ đành làm một lúc gần chục ngụm nước hồ mát lịm. Vừa ngoi lên mặt nước chàng đã nghe thấy tiếng kyngenghe từ trên thuyền vọng xuống :
- Gia Gia ! Kia là Khách Hành đại ca, con trai Cổ lão thái ! Gia mau cứu ca ấy ..
Thế là Hiệp Khách Hành mắt lại hoa lên một lần nữa. Nhưng lần này chàng cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng. Thoắt cái đã đứng chòm hõm ở trên bong thuyền. Hiệp Khách Hành chưa kịp hoàn hồn thì kyngenghe đã hớn hở chạy đến hỏi han :
- Khách Hành ca có sao không ? may mà có gia gia đệ ở đây ...

Hắn bô bô một hồi đồng thời đưa tay chỉ về phía trước giới thiệu. Trước mặt Hiệp Khách Hành xuất hiện thêm gần chục nhân mạng. Người nào người ấy mặc giáp vàng xanh, đội kim khôi trông oai phong lẫm lẫm. Theo hướng kyngenghe chỉ, Hiệp Khách Hành nhận ra ngay Huyết Chiến Tứ Phương Kỳ HoaiKhông. HoaiKhông mình mặc khôi giáp màu vàng choé. Lão tuy đã gần bốn sọi nhưng nét mặt còn rất rắn rỏi. Phía má trái cũng có một vết thẹo dài y như của tên kyngenghe. Quanh lão còn có hơn sáu bảy người nữa cũng sàn sàn như nhau. Hiệp Khách Hành chỉ thấy có một tên đứng sát bên trái HoaiKhông là đáng chú ý.

Tên này trẻ măng, khuôn mặt trắng trẻo thật chẳng có khí chất của đệ tử Thiên Vương chút nào. Hắn chính là đại đệ tử của Tam đại thuỷ đạo thống lĩnh Huyết Chiến Tam Phương phuoccan danh xưng Thủ Trại Hãn Tướng yaibakt. Cổ nhân có câu "danh sư xuất cao đồ" quả không sai. phuoccan vốn xuất thân là một con buôn (í quên) một thương gia tại Tương Dương phủ. Không biết do sự ngoắt ngéo nào đã đưa đẩy lão gia nhập Thiên Vương Bang. Bởi vì nếu đã là người Tương Dương phủ thì đa số là họ theo học võ trên núi Võ Đang cho nhàn hạ, chứ sao phải khổ sở đến học tại cái đảo khỉ ho cò gáy, Thanh Loa đảo này. Thôi cái này là chuyện riêng tư xin mọi người tự tìm hiểu... phuoccan tuổi mới trên dưới ba chục, gia nhập Thiên Vương sau cả HoaiKhông ấy thế mà lão đã leo lên đến hàng Thuỷ đạo thống lĩnh thậm chí còn giữ chức vụ cao hơn cả Hoaikhong...

Còn yaibakt mới đáng quan tâm hơn. Hắn chưa đầy mười tám tuổi măng, thế mà đã giữ chức Thủ trại hãn tướng. Hắn nổi tiếng thông minh, đào hoa, học rộng tài cao nhưng tính cách lại cực kỳ bí hiểm, buôn bán cũng cực giỏi... Hắn thường đến Ba Lăng huyện chơi và gặp gỡ Tiêu Doanh Doanh vài lần... Hiệp Khách Hành cũng biết hắn, không những vậy còn rất sợ hắn chỉ mong hắn đừng đến Ba Lăng chơi (tại sao thế HKH ?).

Hiệp Khách Hành vừa tỉnh táo lại nhìn thấy HoaiKhông thì vội vàng chắp tay thi lễ :
- Tiểu điệt đa tạ HoaiKhong thúc thúc cứu mạng !
Kỳ Hư Không nhìn kỹ Hiệp Khách Hành rồi bật cười ha hả :
- Hảo nam nhi ! Nhìn thấy ngươi là ta đã mến ! Phải chi tên ngốc tử nhà ta được như ngươi thì ta mãn nguyện rồi.
Hiệp Khách Hành khẽ liếc mắt nhìn kyngenghe khiêm tốn đáp lại :
- Đa tạ HoaiKhong thúc thúc quá khen ! Tiểu điệt đâu dám so sánh với kyngenghe công tử ? (lẻo mép quá !)

Đến lúc này Hiệp Khách Hành mới nhận ra ngay phía sau đám đệ tử Thiên Vương Bang, chếch về bên trái có hai xác người nằm lăn lộn trên sàn. Hai tên này ăn mặc rất lạ trông như người từ miền Vũ Di Sơn đến. Hiệp Khách Hành đang băn khoăn thì tên yaibakt lên tiếng :
- Sư thúc ! hai tên Ngũ độc giáo này tính sao đây ?
Hiệp Khách Hành vừa nghe xong ba chữ "Ngũ độc giáo" thì giật thót mình. Chàng không ngờ bọn chúng dám bén mảng đến tổng đàn của Thiên Vương Bang. Bởi vì xưa nay Thiên Vương Bang nổi tiếng là khắc tinh của Ngũ độc giáo. Hai đệ tử cùng cấp của hai phái này mà gặp nhau thì tên Ngũ độc sẽ "về thành dưỡng sức" ngay, khỏi phải lăn tăn.

HoaiKhông nghe hỏi liền trả lời :
- Các người mau nhốt bọn chúng vào trong thuyền lao. Ta phải tra xét xem chúng đến đây có mục đích gì ?
Bọn đệ tử Thiên Vương bang dạ ran một tiếng, định tiến lên đưa hai tên đệ tử Ngũ độc giáo vào lao. Thình lình một trong hai tên đệ tử Ngũ độc bất dậy hét lên :
- Sesshomaru ! hãy mau chạy đi ...
Liền đó hắn dùng một tay đẩy tên đồng đội xuống dưới nước, tay kia khoa lên dồn hết bình sinh xuất ra một chưởng cản đường. HoaiKhông thấy vậy quát lên ngăn cản đệ tử :
- Vô hình độc chưởng ! mọi người hãy lui lại mau ...
Lời chưa dứt thân ảnh đã như một ánh chớp thi triển "Đoạn hồn thích" áp sát tên đệ tử Ngũ độc giáo. Cây Nhạn linh thương vung lên theo thế "Hồi phong lạc nhạn" quất ngang thân tên đó. "Bình" một tiếng, toàn thân tên đệ tử Ngũ độc giáo như diều đứt dây đập vào mạn thuyền rồi bất tỉnh. Tuy nhiên tên Sesshomaru đã mất tăm dưới làn nước trong veo ...

--------------------

Luận truyện : Tại sao hai tên đệ tử 5đ lại xuất hiện ở đây ? chúng đến với mục đích gì ? Số phận của tên đệ tử 5 độc bị bắt sẽ ra sao ? Hiệp Khách Hành có mượn dịp này để "làm quen" với mấy bác Đệ tử TVB không ? Mọi diễn biến tiếp theo mời các bạn theo dõi tiếp tại ...

Hồi thứ tư : Nước đục thả câu
 
Sau một hồi cho các đệ tửu lặn ngụp tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra tung tích tên Sesshomaru. HoaiKhong ra lệnh cho chiến thuyền đổi hướng quay trở về Thanh Loa đảo. Hiệp Khách Hành từ lúc được chiêm ngưỡng võ công của HoaiKhong đối phó với tên Ngũ Độc giáo trong lòng đã nảy sinh rất nhiều tính toán. Chỉ thấy chàng lẻn vào một góc thuyền đứng im quan sát.
Lệnh của HoaiKhong vừa phát ra, ngay lập tức chúng đệ tử Thiên Vương răm rắp làm theo. Trong buồng lái, một tên đệ tử lực lưỡng đang vận sức bẻ tay lái. Hiệp Khách Hành nhìn tên đó mà hai mắt trợn tròn kinh hãi. Tên đang bẻ lái khéo phải to gấp hai lần chàng ấy chứ. Từng thớ thịt trên người hắn nổi lên cuồn cuộn, hai cái má phính bè ra, miệng sùi đầy bọt mép trông thật là S ... Hiệp Khách Hành cũng biết tên này, tên hắn là Lanh Huyet, vốn sinh trưởng ở vùng Trường Bạch Sơn nên có vóc dáng to lớn lạ thường. Cha Lanh HuyetThiếu Lâm đại sư - Madcat và mẹ là Nga My sư thái- Hoa Nắng. Cả cha và mẹ Lanh Huyet đều là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, thân phận kỳ bí rất được giới võ lâm trọng vọng. Cũng vì hắn có ngoại hình to lớn mà cha hắn, Madcat đại sư đã cho hắn vào làm đệ tử Thiên Vương bang. Nhập môn đã gần ba năm nhưng võ công và chức vụ của hắn vẫn còn lẹt đẹt lắm, không những thế hắn còn rất hay bị đồng môn ăn hiếp. Đúng là "vai u thịt bắp, to xác mà ..." (đây là truyện bịa, bác Lanh Huyet đừng giận em nha$ )
Phía bên kia mạn thuyền thêm ba bốn tên đệ tử lực lưỡng khác đang thả sức căng buồm đón gió. Hiệp Khách Hành tiếp tục đảo mắt về phía mui thuyền thì thấy HoaiKhong, kyngenghe và yaibakt đang đứng buôn chuyện với nhau. yaibakt hai mắt cười tít, liên tục ca ngợi HoaiKhong làm cho lão ta rất vui. Tên kyngenghe thì ngây cái mặt ra hóng chuyện. Đột nhiên, hắn quay sang nhìn về phía HoaiKhong gọi to :
- Khách Hành ca ca lại đây đi ...
HoaiKhong và yaibakt nghe kyngenghe kêu lên thì đồng thời nhìn về phía Hiệp Khách Hành. HoaiKhong nhìn Hiệp Khách Hành rồi khẽ gật đầu. Hiệp Khách Hành thoáng ngại ngùng đôi chút nhưng cũng mạnh dạn đi về phía họ. Chờ chàng đến gần, HoaiKhong vỗ vào vai cười lên ha hả :
- Thuyền của Khách Hành sư điệt đã đắm rồi, vậy hãy theo ta lên Thanh Loa đảo du ngoạn một chuyến ?
Hiệp Khách Hành nghe Hoaikhong nói trong dạ mừng thầm nhưng cũng nén lại giả bộ từ chối :
- Đa tạ HoaiKhong thúc thúc chiếu cố ! Tiểu điệt đã hứa với gia gia về sớm còn lo chút công chuyện !
Kyngenghe thấy HoaiKhong từ chối thì giãy nảy lên :
- Khách Hành ca ca sao lại từ chối vậy ? mấy khi được lên Thanh Loa đảo chơi đâu ? ở trên đó vui lắm !
Hiệp Khách Hành liếc nhìn cái miệng đang cười toe toét của hắn, đang định tiếp lời thì yaibakt chen ngang :
- Tiểu huynh đệ đừng từ chối thịnh ý của Tứ đại thống lĩnh !
Lời của tuy yaibakt nhẹ nhàng nhưng mang đầy thâm ý. Hiệp Khách Hành nghĩ thầm trong bụng :
- "Tên yaibakt khốn kiếp ! Ngươi đang nhăm nhe Doanh mụi của ta nên muốn thừa dịp ta trên đảo để mưu đồ bất chính chứ gì ? hừ ..."
Tuy vậy Hiệp Khách Hành cũng từ tốn đáp lời yaibakt :
- Nếu yaibakt huynh đã có ý tốt như vậy thì tiểu đệ xin được nhờ huynh đưa đi thăm đảo một lần cho biết ? (Ặc ... tên HKH này xảo quyệt gớm )) )
HoaiKhong thấy Hiệp Khách Hành đã đồng ý thì vui vẻ cười lên sảng khoái :
- Hảo ! hảo ! Lão phu nhận thấy ngươi cũng đã đến tuổi trưởng thành ! Nhân dịp này lão phu sẽ đề cử ngươi với Kình thiên nguyên soái Phongluuls !
Kyngenghe nghe cha nói thế thì nhõng nhẽo :
- Gia gia nhớ đề cử con luôn nha !
HoaiKhong nhìn Kyngenghe nghiêm nghị :
- Kyngenghe nhi ...
kyngenghe bị cha mắng liền im thin thít. Hiệp Khách Hành trong dạ vui mừng lắm nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Chàng khẽ liếc nhìn yaibakt thì thấy hắn đang suy tư, ánh mắt sáng lên nhìn về phía đất liền, nơi có nàng Tiêu Doanh Doanh mà chàng yêu thương. Chàng bực lắm, đang định quay sang đá hắn vài câu thì cùng lúc đó tiếng một tên đệ tử Thiên Vương vang lên :
- Tam Thống lĩnh hồi đảo ....

---------------------

Luận truyện : Vậy là kế hoạch xâm nhập Thanh Loa đảo của Hiệp Khách Hành thành công ngoài dự kiến. Kình thiên nguyên soái Phongluuls là ai ? có chấp thuận thu nhận HKH ko ? Liệu giữa HKH và yaibakt có xảy ra thêm chuyện nữa ko ? mời các bạn típ tục theo dõi ...

Hồi thứ năm : Kình thiên đại nguyên soái
 
Hiệp Khách Hành nghe tiếng hô liền quay lại nhìn về phía trước. Sắc mặt chàng biến đổi không ngừng. Trong làn sương mờ, Thanh Loa đảo hiện ra sừng sững. Nơi bến neo đậu tàu thuyền có tới vài chục chiếc lớn nhỏ đủ loại, bang kỳ rợp cả một vùng trông thật khí phách. Bến tàu rất rộng, đủ cho hàng trăm tàu thuyền neo đậu cùng lúc. Chếch sang bên trái bến là gần chục chiếc thuyền buôn muối. Hiệp Khách Hành nhác thấy vài thương gia đang đứng nói chuyện với các đệ tử Thiên Vương Bang. Chàng đoán là bọn họ đang bàn chuyện nhập muối để đưa vào trung nguyên.

Kể ra thì từ lúc lập bang đến nay, Thiên Vương Bang bang chủ Dương Anh đã rất thành công trong việc phát triển cả về kinh tế lẫn quân sự. Mặc dù đối kháng với cả hai triều Tống - Kim nhưng Thiên Vương Bang rất được lòng dân và các thương gia. Thiên Vương Bang lấy việc xuất nhập muối làm nguồn thu chính. Khắp một vùng trung thổ rộng lớn trải từ Miêu Lĩnh tới Thục Cương sơn đều dưới quyền kiểm soát của Thiên Vương bang. Các thương gia buôn bán lớn ở mấy vùng này thường xuyên bị nhòm ngó bởi Ngũ độc giáo nên đã nương nhờ Thiên Vương bang trong việc bảo kê hàng hoá và Thiên Vương bang đã làm rất tốt việc này.

Còn nhớ hơn chục năm về trước, có một thương gia tên là Holmes sở hữu gia sản cực kỳ lớn. Năm đó quanh khu vực Long Tuyền thôn xảy ra nạn đói kém nghiêm trọng làm chết rất nhiều người. Holmes đã nhân cơ hội đó vận chuyển một số lương thực đầu cơ từ trước đến Long Tuyền nhằm kiếm lời. Tuy nhiên sự việc không may đã xảy ra, chuyến hàng của Holmes đã bị Ngũ độc giáo đánh chặn và cướp đi. Hắn rất tức giận quyết tìm cách đòi lại bằng được bằng cách nhờ vả phuocan, một thương gia có tiếng của trung nguyên.

Hồi ấy phuoccan mới là đệ tử nhập môn của Thiên Vương bang nhưng uy tín của hắn rất lớn. Do gia sản đồ sộ mà hắn rất được trọng dụng coi như một nguồn cung cấp kinh phí để duy trì và phát triển bang. Nể cái tình giao hảo trên thương trường bao nhiêu năm trời, phuoccan đã không ngần ngại huy động huynh đệ trong bang truy tìm lại số hàng bị cướp. Trong đợt đánh phá tổng đàn Ngũ độc giáo đó ngoài phuoccan còn có Đại thuỷ đạo thống lĩnh Phongluuls, thất đại thuỷ đạo thống lĩnh moonblood, lục đại thuỷ đạo thống lĩnh AnhhungNup, tứ đại thuỷ đạo thống lĩnh Hoaikhong ...

Sau đợt công phá đó mà uy danh Thiên Vương bang nổi lên như cồn. Khắp võ lâm có ai mà không sợ Ngũ độc giáo, nhất là người quanh vùng Vũ Di sơn, Hoành Sơn và Nhạn Đăng sơn. Ngũ độc giáo tuy bị tổn thất nặng nề nhưng Thiên Vương bang cũng mất đi hai Thuỷ đạo thống lĩnh và không ít đệ tử. Số hàng sau khi truy thu, Holmes đã chia làm hai phần. Một giao cho Thiên Vương bang gọi là trả công, phần còn lại đem phân phát cho dân chúng quanh vùng Long Tuyền. Nhờ đó mà Holmes được phong làm đệ tử ký danh của Thiên Vương bang thế vào một trong hai Thuỷ đạo thống lĩnh tử trận. Vị trí còn lại do chính phuoccan đảm nhận như ta đã biết.

Riêng Đại thuỷ đạo thống lĩnh Phongluuls được đưa lên làm Kình thiên đại nguyên soái. Phongluuls sinh ra ở Nam Nhạc trấn. Hắn có ngoại hình cao to, lông mày rậm, hai tai dài, mũi lớn. Đặc biệt Phongluuls có sức khoẻ phi thường, bề ngoài nhìn hắn có vẻ thô lỗ nhưng kỳ thực lại là một kẻ đa mưu túc chí, có khả năng lãnh đạo cực tốt. Từ nhỏ Phongluuls đã nổi tiếng là một đứa trẻ khác người. Hắn chuyên bênh vực kẻ yếu, chỉ dựa vào sức mạnh bẩm sinh giết được cả gấu rừng. Vì vậy mà dân quanh vùng gọi hắn là "Đại Hùng nhân" ý so sánh hắn ngang với loài vật mạnh nhất.

Sau đến tuổi trưởng thành phongluuls liền gia nhập Thiên Vương bang và là một trong những công thần khai bang. Với tuyệt chiêu "Truy tinh trục nguyệt" luyện đến tầng thứ chín, Phongluuls đã đả bại liên tiếp Kim xà trại chủ Vân Bất Tà và Mặc thù trại chủ Tang Chu khiến cho uy danh vang dội trung nguyên với mỹ hiệu "Kình thiên đại nguyên soái Đại Hùng vô địch Phongluuls" .)) Thiên Vương bang phát triển được như ngày nay chủ yếu nhờ vào công lao của Kình thiên đại nguyên soái Phongluuls. Nghe đâu giữa hắn và bang chủ Dương Anh có rất nhiều quan hệ phức tạp ...

-----------------------

Luận truyện : Vậy là chúng ta đã biết sơ thêm một số anh hào Thiên Vương bang )) các hồi sau sẽ là lần lượt tiểu sử và chiến tích của các vị ấy ? mối quan hệ giữa Phongluuls và Dương Anh là như thế nào ? trận chiến giữa phongluuls và Ngũ độc giáo diễn ra như thế nào ? nếu các huynh đệ Thiên vương bang muốn BHD2 kể tiếp xin hãy cho ý kiến còn ko thì BHD2 sẽ bỏ qua và tiếp tục câu truyện của anh chàng Hiệp Khách Hành đa tài, đa tình, đa mưu ... )) mời các bạn tiếp tục theo dõi :
Chương 2 : Thiên Vương đại phá tổng đàn Ngũ độc giáo

Hồi thứ nhất : Luận bàn kế sách


Nhắc lại chuyện mười năm trước mới thấy hết cái uy phong của Kình thiên đại nguyên soái Phongluuls và các tướng lĩnh Thiên Vương bang. Hôm đó là ngày một tháng sáu năm ... tiết trời đang độ hè oi bức. Trên con đường cái quan dẫn đến tổng đàn Ngũ độc giáo rải đầy rắn, rết, bọ cạp. Mùi độc vật hoà lẫn với hơi nóng của buổi trưa hè oi bức gây cảm giác khó chịu vô cùng. Đại thuỷ đạo thống lĩnh Phongluuls áo giáp chỉnh tề, lưng giắt Phá thiên kích dẫn đầu đoàn người Thiên Vương bang có hơn năm mươi người. Toàn chúng nhân đệ tử cũng mình mặc giáp, đầu đội kim khôi vàng choé cả khu vực mà họ đi qua.
Áng chừng cách tổng đàn Ngũ độc độ vài trăm trượng, Phongluuls ra lệnh hạ trại bàn tính kế sách đối phó. Trại vừa lập xong tức thì Phongluuls tập họp tất cả những nhân vật có máu mặt vào trong trướng bàn việc. Vừa định vị xong chỗ ngồi, Phongluuls đã cất giọng sang sảng :
- Các huynh đệ bổn bang thân mến ! Nguyên do của việc xuất quân lần này chắc mọi người cũng đã rõ ...
Dừng lại một chút để lấy thêm uy thế, Phongluuls tiếp lời :
- Ngũ độc giáo hoành hành bá đạo khắp Nam phương, độc địa và tàn ác vô cùng. Bổn bang đã muốn thanh toán từ lâu. Nhưng xưa nay quy củ trên giang hồ quy định rất rõ, nếu các bang phái không xâm phạm nhau thì tuyệt nhiên sẽ không có điều ngược lại. Vì vậy tuy bọn chúng ngang nhiên giết người, cướp của nhưng lại toàn là thuộc ngoại bang khiến chúng ta không có lý do tiến đánh. Bổn thống lĩnh muốn cùng các vị bàn lấy một lý do chính đáng để tiến tới san bằng lũ sâu độc này ...

Tiếng của Phongluuls sang sảng, nghe rõ mồn một khiến quần hùng vô cùng nể phục. Khắp trướng im ắng một lúc, phuoccan quan sát một lượt thấy mọi người đều đang trầm tư, vẻ mặt hiện lên rất nhiều băn khoăn. Hắn không chần chừ đứng dậy, chắp tay lên tiếng :
- Thưa các anh em ! quy củ giang hồ tuy có nghiêm ngặt nhưng xưa nay cũng có câu "thấy việc bất bình không tương trợ ắt không phải là hành động của người quân tử". Nay Ngũ Độc giáo bất chấp đạo nghĩa giang hồ ngang tàng quá đỗi, Holmes huynh đệ đây đã có lời cầu cứu lẽ nào bổn bang lại làm ngơ ?

phuoccan vừa dứt lời, thất đại thuỷ đạo thống lĩnh moonblood đã bật dậy đồng tình :
- phuoccan huynh đệ nói không sai ! mỗ thấy chúng ta không thể làm ngơ được nữa rồi !

Giọng nói của moonblood the thé khiến mọi người cùng giật mình ngoái lại. Đó là một hán tử tầm tầm, khuôn mặt trông rất khó nhận xét. Một nửa mặt bên phải thì vàng ệch, bên còn lại thì trắng bóc như da đàn bà nhưng lại được tô thêm một vết sẹo dài độ ba tấc. Nếu không do làn da khác thường như vậy chắc moonblood phải là một hán tử hấp dẫn phải biết. Binh khí moonblood sử dụng là thanh đại phong đao nặng đến bảy mươi lăm cân. Dân quanh vùng Hàng Châu thường nhắc đến moonblood với biệt hiệu "Thiên Vương thất đại thuỷ đạo thống lĩnh hắc bạch đao vương moonblood" nổi danh với tuyệt kỹ "Vô tâm trảm".

Tứ đại thuỷ đạo thống lĩnh Hoaikhong cũng gật gù đồng ý :
- Đại thống lĩnh không cần phải suy nghĩ nhiều như thế ? nội những tội ác mà bọn Ngũ độc giáo gây ra từ trước đến nay cũng đủ lý do cho chúng ta hành hiệp trượng nghĩa rồi !

Những người còn lại thấy thế cũng hùa theo phụ hoạ. Chỉ riêng có Lục đại thuỷ đạo thống lĩnh AnhHungNup là ngồi im không tháy phản ứng gì. Phongluuls bình tĩnh lướt qua một lượt rồi dừng nhãn quan lại trước AnhHungNup gạn hỏi :
- Ý của Lục thống lĩnh thế nào ?
Nghe tiếng Phongluuls hỏi, Anhhungnup giật mình ngước lên. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng :
- Thưa đại thống lĩnh và toàn thể huynh đệ trong bang ! mỗ cũng có cùng ý nghĩ như đại thống lĩnh ! Nếu lần này chúng ta vô cớ tiến đánh Ngũ độc giáo thì sau này bị phái khác bất ngờ tấn công làm sao chúng ta phòng tránh được...
Phongluuls trầm nét mặt không vui. Điều mà Anhhungnup vừa nói quả đúng là những điều hắn đang suy nghĩ. Cần phải biết Thiên Vương bang thành lập chưa lâu, có được danh vọng như ngày nay không phải dễ. Hắn đâu muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến danh dự mà hắn cùng huynh đệ trong bang gây dựng bấy lâu. Tuy nhiên hắn cũng đang phân vân ghê gớm. Nếu vụ này mà suôn sẻ, không những uy danh của Thiên Vương bang sẽ ngày càng vang dội hơn mà còn kiếm chác được không ít tiền bạc bổ xung vào ngân khố eo hẹp. Thế là toàn trướng lại trở nên im ắng một thời gian dài. Bỗng đâu Anhhungnup bật dậy la lên :
- Có thích khách ...
Đồng thời rút đôi phá thiên chuỳ vận lực quăng về phía sau trướng. "Bing" một tiếng, cây phá thiên chuỳ bị văng bật trở lại. Một tràng cười khoái trá vang lên, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một ảnh người đỏ chói thoắt cái đã biến mất sau những rặng cây. Anhhungnup lao ra đón lấy cây thiết chuỳ, miệng lẩm bẩm :
- Hoạt bất lưu thủ ...

------------------------

Luận truyện : Bhd2 chiều theo ý của kình thiên đại nguyên soái phongluuls kể sơ qua về trận chiến giữa Thiên Vương và 5đ cho vui )) Vậy chúng ta hãy theo dõi xem Thiên Vương bang sẽ lấy cớ gì để đánh 5đ mà ko bị người trong giang hồ dị nghị ? trong lúc bàn bạc sôi nổi thì xuất hiện một nhân vật lạ, người đó là ai ? có mưu đồ tốt hay xấu ? Mời các bạn theo dõi típ...

Hồi thứ 2 : Giang hồ ẩn sĩ
 
Anhhungnup vừa kịp định thần thì từ trong rừng, nơi tên thích khách lẩn trốn vang lên tiếng binh khí chát chúa. Kèm theo là một tiếng nạt long trời lở đất :

- Tên ăn mày to gan ! Bổn thống lĩnh đã biết trước tình huống này nên đã phục kích sẵn ở đây từ lâu ! Khôn hồn hãy theo bổn thống lĩnh quay trở lại ...

Anhhungnup khẽ nhếch mép cười đắc ý, lẹ làng thi triển khinh công về phía đó. Thì ra trên đường tiến đánh tổng đàn Ngũ Độc Giáo, Thiên Vương bang đã chia ra làm hai đạo hành quân. Đạo chủ lực do Đại Thống lĩnh phongluuls thống soái. Đạo hậu bị do Nhị đại thuỷ đạo thống lĩnh Bá đạo huyết lang thanchuy chỉ huy, ngoài ra còn có Ngũ đại thuỷ đạo thống lĩnh Cuồng thương Nội Nhi Cáp Xích, Bát đại thuỷ đạo thống lĩnh tiên tửu Yến Nam Thiên, cửu đại thuỷ đại thống lĩnh bạch khôi vĩ hồ trandaubac, thập đại thuỷ đạo thống lĩnh Hắc miêu nhãn thesevenlove và một số đệ tử cấp thấp vận chuyển lương thực theo sau. Thật xui xẻo cho tên thích khách. Luận về khinh công hắn có thể chạy trốn trong lúc môn nhân đệ tử Thiên Vương Bang không có sự đề phòng. Nhưng giờ cả hai hướng đều đã bị chặn lại, phen này hắn khó mà thoát được.
Người vừa lên tiếng nạt hắn chính là Nhị đại thuỷ đạo thống lĩnh bá đạo huyết lang Thanchuy. Một trong thập đại thuỷ đạo thống lĩnh sừng sỏ của Thiên Vương bang. Nội cái biệt danh bá đạo của hắn thôi cũng đủ nói nên tính cách và sự đáng sợ của hắn rồi. Thanchuy tuổi gần ba chục, sinh trưởng tại một thôn nhỏ thuộc thành Đại lý. Hắn sở hữu một thân hình lực lưỡng chẳng kém gì tên Lanhhuyet mà tại hạ đã kể từ đầu truyện. Thanchuy có nét mặt vô cùng dữ tợn, hai mắt hắn lúc nào cũng đỏ au như màu máu. Vũ khí hắn thường dùng gọi là Song song tích lịch chuỳ nặng hơn một trăm hai mươi cân. Cùng với chiêu "Truy phong quyết" luyện đến bát tầng, hắn hiện được coi là người mạnh nhất nhì trong Thiên Vương bang.
Tên thích khách thì ra là một tên ăn mày đúng như dự đoán của Anhhungnup. Nghe thanchuy nạt hắn không tỏ ra phản ứng, chỉ đứng yên im lặng quan sát một lượt. Cuồng thương Nội Nhi Cáp Xích thấy tên ăn mày khinh thường thanchuy như vậy thì hai mắt nong lên sòng sọc, quát lên một tiếng thị uy :
- Cẩu ăn mày lớn mật ! để bổn thống lĩnh cho người một bài học !
Liền đó sử cây Tán cốt thương tua tủa gai nhọn trổ ra chiêu "Hồi phong lạc nhạn". Chiêu thế vừa khởi động kình khí đã nổi lên ào ạt, tên ăn mày hơi giật mình cảm thấy toàn thân như bị gai đâm.
Tuy "Hồi Phong lạc nhạn" chỉ là chiêu thức nhập môn của Thiên Vương bang nhưng do được thi triển bởi một đại thống lĩnh nên nó có uy lực rất lớn. Cách thức phát chiêu của "Hồi Phong lạc nhạn" vừa đơn giản vừa phức tạp. Phức tạp ở chỗ là phải tạo ra khí lưu thật lớn thông qua tốc độ xuất chiêu cực nhanh. Để rồi tấn công đối phương chỉ bằng một chiêu duy nhất trong lúc đối phương không thể đề phòng. Nhưng dường như tên ăn mày cao thủ hơn một bậc, ngay lúc Nội Nhi Cáp Xích khởi chiêu hắn đã nhanh chân di chuyển khỏi vùng nguy hiểm. Đồng thời hữu thủ vươn ra đánh vào mạn sườn Nội Nhi Cáp Xích. Hắc Miêu Nhãn Sevenlove vội kêu lên :
- Kiên nhẫn thủ của Cái Bang ! Ngũ thống lĩnh coi chừng ...
Nội Nhi Cáp Xích tự tin cười lên hô hô. Cây tán cốt thương từ tay phải đột ngột được chuyển qua tay trái tức thời thi triển "Dương Quang tam điệp" thương pháp. Ảo chiêu hiện lên nhanh không thể tả cùng lúc uy hiếp thượng, trung, hạ bộ tên ăn mày. Tên ăn mày từ đầu đến giờ chỉ im lặng đối phó nay thấy đối phương xuất thần như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên thốt lên khen ngợi :
- Hảo thương pháp !
Lập tức hợp song thủ, tụ lực phát nhanh ra một chiêu. "Ầm"... một tiếng kinh thiên, Nội Nhi Cáp Xích cảm thấy toàn thân chấn động vội hua cây Tán cốt thương xua tan luồng khí nóng đang ập tới. Tên ăn mày cũng chấn động toàn thân lùi lại hai bước. Bộ y phục vốn tơi tả của hắn nay lại bị xớt thêm vài miếng trông tức cười vô cùng. Nội Nhi Cáp Xích thấy đối phương không bị thương thì tức giận lắm đang định tiến lên tiếp tục tấn công thì Tiên Tửu Yến Nam Thiên ngăn lại :
- Nội Nhi Cáp Xích thống lĩnh xin dừng tay ...
Nội Nhi Cáp Xích và tên ăn mày nghe tiếng quát dừng tay thì cùng đổ ánh mắt về phía Yến Nam Thiên. Nội Nhi Cáp Xích lửa giận phừng phừng đang định lên tiếng hỏi Yến Nam Thiên thì Bạch khôi vĩ hồ trandaubac cũng lên tiếng cắt ngang :
- Dám hỏi các hạ đây có phải là Hồng thất công, cửu đại trưởng lão của Cái bang ?
Tên ăn mày nghe hỏi trợn mắt nhìn trandaubac khâm phục :
- Quả không hổ danh Bạch khôi vĩ hồ trandaubac ! Danh mọn của tại hạ cũng được quan tâm ...
Tên ăn mày vừa dứt lời, toàn bộ đệ tử Thiên Vương Bang giật mình nhìn nhau kinh hãi. Nếu quả thực tên ăn mày này là Hồng thất công của Cái bang thì Nội Nhi Cáp Xích vừa hoà chiêu với hắn quả là điều may mắn. Xưa nay Thiên Vương bang kỵ nhất Cái bang và Thiên nhẫn giáo. Tại sao lại như vậy ?

----------------------

Luận truyện : Tên ăn mày có tên Hồng thất công là ai mà khiến huynh đệ Thiên Vương e dè như vậy ? Hắn đến đây với mục đích tốt hay xấu ? hồi sau sẽ thêm nhiều tình tiết gay cấn mời các bạn tiếp tục theo dõi :

Hồi thứ ba : Thanchuy ra oai
 
Kể ra thì hơi dài dòng nếu muốn hiểu rõ tại sao Thiên Vương Bang lại bị khắc chế bởi Cái Bang và Thiên Nhẫn giáo. Thực tế là từ thủa khai thiên lập địa vũ trụ vốn chỉ chia ra làm hai phần âm và dương hay còn gọi là lưỡng nghi thể. Âm và dương là hai thể vừa thực, vừa hư, vừa tương sinh lại vừa tương khắc. Chính do sự tương tác đó đã sinh ra Tứ tượng thái dương, thái âm, thiếu dương, thiếu âm. Tiếp đó tứ tượng lại sinh ra Ngũ hành kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Ngũ hành tương sinh, tương khắc lại sinh bát quái Càn, khôn, ly, chấn, cấn, đoài, tốn, khảm v.v... Võ công của các đại phái thời bấy giờ tuy rất đa dạng nhưng căn bản luyện tập theo nguyên lý phát triển ngũ hành.

Ví như Võ Đang phái được sáng lập bởi Trương Tam Phong chân nhân vốn căn bản là thuộc hành Kim. Nhưng nhờ sự sáng tạo độc đáo của Trương Tam Phong mà võ công Võ Đang phái đã trở lại với bản chất đơn giản và tinh diệu hơn. Cửu dương chân kinh là võ học tối thượng của Thiếu lâm. Nếu người luyện võ thân thể cường tráng thì càng luyện càng mạnh mẽ, cơ thể rắn rỏi, đao thương bất nhập, đó chính là nguyên lý phát triển theo hệ Kim mà phái Thiếu Lâm gìn giữ. Ngược lại, nếu người luyện thể chất yếu đuối thì càng luyện càng dẻo dai, tăng cao sức đề kháng, có khả năng thấu hiểu bản chất sự việc dùng nhu chế cương, dùng tĩnh chế động. Trương Tam Phong thông minh hơn người đã thấu hiểu được nguyên lý siêu việt này và đưa Cửu dương chân kinh về với bản chất nguyên thuỷ thành võ công thuần âm. Trong lưỡng nghi thì phần dương được coi là trời, còn phần âm là đất. Trải qua quá trình tương tác sinh ra ngũ hành nên ngũ hành bản chất đều là sự kết hợp theo các dạng khác nhau của lưỡng nghi. Vì vậy, võ công của Võ Đang tuy thuần âm về cơ bản nhưng trong quá trình biến đổi của ngũ hành thì nó mang hệ thổ. Hệ thổ trầm, kín nhưng ẩn chứa sức hút kỳ lạ tạo ra sức công phá vô cùng mạnh mẽ khi thi triển hợp lý. Bởi vậy, võ công của Võ Đang phái tuy thiên về luyện nội công nhưng các chiêu thức lại đi theo Cửu dương chân kinh nên bản chất là âm nhưng phát chiêu lại chí cương, mạnh mẽ đến không tưởng...

Trái ngược hoàn toàn với võ công Võ Đang chính là võ công Thiên Vương bang chúng ta. Sử bang truyền rằng Vương Anh là cao đồ của một vị thần ni ở tận đảo Hải Nam, nhưng cũng có người nói rằng võ công Vương Anh xuất xứ từ Côn Luân vì giữa Thiên Vương và Côn Luân có rất nhiều quan hệ đặc biệt (cái nì BHD2 chỉ phán đoán theo nhiệm vụ TVB thui )) ). Võ công Thiên Vương chí cương, chí dương qua luyện tập sẽ phát triển thành hệ kim. Thiên Vương chiêu thức xuất ra trông cực kỳ đơn giản nhưng ẩn chứa trong đó là sự tinh diệu vô song. Điểm mấu chốt khi luyện võ công Thiên vương chính là ở tốc độ xuất chiêu, đừng nhìn chiêu thức phát ra đơn giản mà coi thường võ công Thiên Vương bang. Mỗi một thức là sự khổ luyện không ngừng, không giống như võ công chí nhu, võ công chí dương phải khổ luyện không ngừng nghỉ. Nếu người luyện võ công Thiên vương mà xao nhãng luyện tập sẽ nhanh chóng xuống phong độ, cơ thể co rút trở nên sớm già nua và yếu đuối. Tuy nhiên bất kỳ đệ tử nào đã trải qua sự rèn luyện tại Thanh Loa đảo đều trở nên bất phàm, sát khí kinh người. Các bang phái trên giang hồ luôn tránh gây bất hoà với đệ tử Thiên Vương vì quan điểm khi luyện võ công Thiên Vương bang là "Nhất kích đoạt mạng" xuất chiêu là có người "die" )) ...

Thiên Vương bang mạnh mẽ đến vậy cũng một phần là nhờ tâm pháp Kim chung tráo uy trấn võ lâm.Tuy nhiên ở đời không có gì gọi là thập toàn kỳ mỹ cả. Theo nguyên lý ngũ hành thì điểm mạnh đối với cái này cũng chính là điểm yếu đối với cái khác. Để luyện thành Kim chung tráo, các đệ tử Thiên Vương thường phải ngâm mình trong nước rất lâu chiếm một phần ba thời gian trong ngày. Đổi lại họ sẽ sở hữu một cơ thể khoẻ mạnh, đao thương bất nhập, kèm theo điểm yếu chết người là họ rất sợ hoả. Chính vì điều rất ư là đơn giản này mà Thiên Vương bang rất kỵ Cái Bang và Thiên Nhẫn giáo - những môn phái dùng lửa có thể nói là vô địch thiên hạ.

Thanchuy và các môn nhân Thiên Vương Bang sau khi nghe Hồng Thất Công thừa nhận thân phận thì nhìn nhau kinh ngạc, xem lẫn sự kinh hãi. Đúng ra nếu Hồng Thất Công chỉ là một tên đệ tử bình thường thuộc Cái Bang thì không có gì phải sợ nhưng tên này hiện đã là Cửu đại trưởng lão, võ công e rằng đã luyện tới cảnh giới. Nội Nhi Cáp Xích tuy có phần sợ hãi nhưng trước mặt bao nhiêu đồng môn ở đây hắn không thể không sĩ diện. Võ lâm đã cho hắn danh hiệu Cuồng thương lẽ nào chỉ là hư danh. Nội Nhi Cáp Xích gườm mặt Hồng Thất Công, rồi lên tiếng :

- Té ra là Cửu đại trưởng lão thần thâu Hồng Thất Công ! Bổn thống lĩnh hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi !

Thần thâu Hồng Thất Công từ khi lộ thân phận liền đổi sắc mặt tươi cười. Nhìn Nội Nhi Cáp Xích trả lời :

- Nội Nhi huynh thương thuật cao minh ! Hồng mỗ cũng được mở rộng tầm mắt vậy ...

Nội Nhi Cáp Xích thấy đối phương hể hả thì tức khí vô cùng, liền gằn giọng :

- Chẳng mấy khi được lãnh giáo cao thủ Cái Bang ! Bổn thống lĩnh muốn cùng Hồng huynh lãnh giáo vài chiêu ? chắc Hồng huynh không từ chối ?

Cửu Vĩ Hồ trandaubac vội tiến lên can ngăn :
- Hồng huynh đến đây là khách ! Xin Ngũ thống lĩnh bớt giận kẻo mất hoà khí hai bên ...

Thần thâu Hồng Thất Công bật cười ha hả, đáp lời :
- Khéo cho tình giao hảo giữa hai bang ! mỗ cũng không muốn gây thù chuốc oán với quý bang ! chỉ là mỗ vô tình ngang qua đây thôi !

Nội Nhi Cáp Xích vẫn chưa hết tức giận thì đột nhiên Bá đạo huyết lang Thanchuy nạt ngang :
- Hay cho miệng lưỡi Thần thâu ! Hãy mau giao trả bản khế ước giữa bổn bang với Holmes huynh đệ ! Không đừng trách bổn thống lĩnh vô tình ...

Thanchuy chưa dứt lời thì Thần thâu Hồng Thất Công đã như cơn gió thi triển Hoạt bất lưu thủ chạy về phía Hắc Miêu Nhãn thesevenlove trấn giữ. Thoáng chút bất ngờ Hắc Miêu Nhãn vội nhanh tay khua mạnh cây Đại phong đao đánh ra chiêu Nhất phong trảm trong Bát phong trảm đao pháp. Lập tức không gian trước mặt Hồng Thất Công bị bao phủ bởi một màn kình phong kín mít. Hồng Thất Công không chần chừ, tả thủ xuất ra Kiên nhẫn thủ nhanh tựa chớp. "Ùng .." một tiếng lớn, cây đại phong đao liên tiếp đánh ra Bát phong trảm phong toả đường đi của Hồng Thất Công. Hồng Thất Công thấy Hắc miêu nhãn mạnh mẽ vậy cũng không dám khinh xuất, tả thủ vẫn liên tục đánh ra Kiên nhẫn thủ, hữu thủ bất ngờ dùng Thiêu hoả côn thi triển Cái bang bổng pháp "Diện môn thác bát" chọc thẳng vào giữa màn kình phong. "Choang... xít..." Đại phong đao của Hắc Miêu Nhãn liền bị Thiêu hoả côn kiềm lại, đồng thời kiên nhẫn thủ mang theo hơi nóng kinh người ập tới. Hắc Miêu Nhãn bị kiềm chế nhất thời chưa biết tính sao thì phía trên đầu tiếng thanchuy quát vang :
- Thập thống lĩnh mau lui ...

Hắc Miêu Nhãn nghe tiếng quát vội vận toàn lực phát kình vào cây Đại phong đao. "Keng..." Hai cây binh khí va chạm mạnh dội ra hai bên. Hắc Miêu Nhãn cảm thấy hổ khẩu tê dại, toàn thân toát hết mồ hôi. Bên kia Hồng Thất Công cũng thấy choáng váng, vừa kịp định thần thì thanchuy đã xuất hiện trước mặt gầm lên :
- Tên ăn mày lớn mật ! Đã ăn trộm đồ vật của bổn bang lại còn dám đả thương người ! hãy xem đây ...
Kèm theo tiếng gầm kinh thiên, đôi Song long tích lịch chuỳ như hành vân lưu thuỷ xuất ra chiêu "Hàng Vân Quyết". Mãnh khí nổi lên ầm ầm uy hiếp thượng bộ Hồng Thất Công khiến hắn không thể ung dung vội vàng thi triển Hoạt bất lưu thuỷ né tránh. Đoán trước tình thế, Thanchuy vạch ngang tả thủ, hữu thủ xoáy tròn như trôn ốc đâm thẳng vào ngực Hồng Thất Công. Trước khí thế quá uy mãnh của thanchuy, Hồng Thất Công chưa dám khinh xuất đối chiêu tiếp tục lách người né tránh sang phải. Thế nhưng hắn đâu có ngờ đến sự tinh diệu của chiêu thức thanchuy đang thi triển. Tả thủ tạt ngang tưởng như vô tình của thanchuy từ phía tả vạch ngược lại thành một vòng tròn nhằm vào đúng nách của Hồng Thất Công mà đánh. Hồng Thất Công giật mình, mồ hôi toát ra như tắm hét lên :
- Hảo công phu !

Đồng thời dồn nội lực thi triển "Tiêu diêu công" khiến toàn thân đỏ rực như ngọn đuốc. Song thủ nhanh như chớp giật dang ra đón hai cây chuỳ đang ép lại. Từ lòng bàn tay một quầng lửa đỏ chói phát ra kèm theo tiếng gầm long trời lở đất "Grào...". Yến Nam Thiên và trandaubac đồng kinh hãi kêu lên :
- Giáng long thập bát chưởng ! Hàng long hữu hối !

-----------------------

Luận truyện : Híc ! Mấy chiêu Thiên Vương khó diễn tả quá (vì có gì đâu mà tả ^_^)! Trận chiến giữa Hồng Thất Công và thanchuy đang hồi gay cấn, kết quả thế nào đây ? Hồng Thất Công lấy cắp bản khế ước của Holmes để làm gì ? nội dung của bản khế ước có gì đáng quan tâm ? mời các bạn đón xem :

Hồi thứ tư : Miếng mồi ngon


Trước khí thế quá ư uy mãnh của Bá đạo huyết lang thanchuy. Thần thâu Hồng Thất Công chỉ còn cách giở tuyệt chiêu "Hàng long chưởng" chống đỡ, hữu thủ đỡ tả chuỳ, tả thủ đỡ hữu chuỳ. "Phăng... oành ..." những tiếng nổ chói tai vang lên liên tiếp, thanchuy bị áp lực thoái lui cả thước, đồng thời cảm thấy hai cánh tay nóng ran, đôi song chuỳ bỗng trở lên nặng trịch.

Bên kia Hồng Thất Công cũng chẳng khá hơn là mấy, mặc dù đẩy lui được thanchuy nhưng dư lực phản chấn đủ khiến toàn thân hắn co rút đau đớn vô cùng. Hồng Thất Công hoang mang cực độ, hắn không ngờ sức mạnh của Thiên vương chuỳ pháp lại ghê ghớm đến thế. Không dám chần chừ, Hồng Thất Công vội dồn toàn bộ nội lực tới đan điền sử dụng Hoá Hiểm Di Vi tâm pháp hoá giải dư chấn. Chỉ thấy toàn thân hắn xoay như chong chóng, áp lực của Hàng vân quyết bỗng chốc tan biến. Tâm pháp hoá giải ngoại thương Hoá Hiểm Di vi quả là danh bất hư truyền.

Thanchuy và mọi người đứng nhìn Hồng Thất Công triển khai thần công hộ thể mà trố mắt kinh ngạc. Không kinh ngạc sao được, vì Hồng Thất Công dính trọn gần mười phần công lực Hàng Vân Quyết do chính thanchuy thi triển mà không hề bị nội thương. Thế mới thấy rõ sự lợi hại của Cái Bang, chẳng trách mỗi khi tổ chức lễ thường niên mừng ngày thành lập bang, Bang chủ Dương Anh thường căn dặn chúng đệ tử tuyệt đối tránh gây sự với Cái bang và Thiên Nhẫn giáo.

Đang lúc chúng đệ tử Thiên Vương phân vân thì thần thâu Hồng Thất Công nổi giận xung thiên. Hắn hét lên oang oang :

- Ỷ đông hiếp yếu ! được lắm ! hãy tiếp chiêu "Thần Long Bái Vĩ" của mỗ đây ...

Dứt lời, vận "Tuý điệp cuồng vũ" thần công khiến toàn thân đỏ rực như ngọn đuốc thi triển "Giáng long chưởng" chiêu thứ sáu "Thần Long Bái Vĩ" đánh loạn xạ vào đám thanchuy. Chỉ thấy bóng chưởng rợp trời, sáu quầng lửa mang hình đầu rồng gầm lên giữa không trung bắn ra nhanh tựa chớp. Tửu tiên Yến Nam Thiên nhận thấy tình thế biến chuyển không hay liền kêu lên :

- Huynh đệ trong bang đề phòng hoả chưởng ...

Đôi

Search site

© 2008 All rights reserved.